BabyWolf - Nguyễn Vũ Tuấn Anh

Blog cá nhân chia sẻ về thiết kế web, SEO, Online Marketing, giải pháp web, cuộc sống và nhật ký của tôi.

Sai lầm từ Alpha - Centaver (2)

Nig lượn một vòng trên khung trời biệt thự riêng của anh. Ống kính điện tử lắp trên mái nhà nhận được hình ảnh quen thuộc của chủ nó, lập tức tất cả các cánh cửa được mở ra. Nig hạ cánh bên thềm và đi vào nhà. Đèn tự động bật sáng ở những căn phòng anh đặt chân đến. Một bản nhạc vui vang lên trong không gian ngôi biệt thự.



Anh mệt mỏi cởi quần áo ngoài rồi bước vào phòng tắm. Vòi sen tự động toả một đám mưa bụi, hơi mát thấm dần vào thân thể, khiến cho chàng cảm thấy sự sảng khoái trở lại. Tắm xong, Nig ra lệnh cho máy điện tử. Lập tức, từ dưới chân tường một luồng gió nóng xoáy quanh phòng bay lên sấy khô thân thể chàng. Sau đó, cánh cửa tủ gắn trong tường tự động cuốn lên, một cánh tay máy từ trong tủ đưa ra cho chàng bộ quần áo nhẹ.

Nig bước vào phòng, ngồi lên một cái ghế có hình thù gần giống như cái ghế xích đu. Chàng ngả lưng cho giãn gân cốt. Chú robot Hero giúp việc, tự động mang đến cho chàng trái cây và nước giải khát. Nig hờ hững với tay lấy ly nước. Vừa uống chàng vừa nghĩ mông lung về Siga. Anh hiểu Siga yêu anh và trong anh cũng thấp thoáng một cảm xúc giống như tình yêu. “Siga! Em thật kiều diễm – Nig thầm nghĩ – Nhưng tại sao ta chưa say đắm với nàng?”

Nig nhớ tới hình ảnh của người thiếu nữ trần gian. “Ta sẽ quay lại nơi ấy, vì ước nguyện của ta và vì vẻ đẹp mỹ lệ của nàng. Ta sẽ tìm nàng. Ôi! Xuống hành tinh Xanh phải qua bao gian lao. Tìm nàng cũng khó như tìm kim đáy nước!”. Giọng nói trầm trầm của giáo sư Nikon lại văng vẳng bên tai chàng: “Họ không thể đồng cảm với chúng ta!”. Nig nhắm mắt lại, từ trong lòng chàng, một nỗi trống vắng cô liêu trào lên tràn ngập tâm hồn… Siga! Siga! Sao lúc này anh không có em…

Nig thẫn thờ bước vào phòng làm việc. Anh buông thân hình trên chiếc ghế xoay. Trước mắt anh là màn hình của máy siêu điện toán treo trên tường. Phía dưới nó là một bàn làm việc, phủ trên mặt bàn là một thứ hoá chất màu xám. Mép bàn đối diện có một dãy phím bấm trông giống như một cây đàn piano. Anh ra lệnh cho toàn bộ hệ thống máy chuẩn bị làm việc. Những dữ kiện thu nhận được từ hành tinh Xanh và của chương trình “Phát triển sinh vật có tư duy trong vũ trụ” được chuyển thẳng từ Trung tâm đến Nig. Anh ra lệnh cho máy chuyển nó thành những ký hiệu toán học. Trong nháy mắt, từ trong bàn làm việc, một cánh tay máy đưa ra chiếc đĩa nhỏ màu bạc. Nig cầm lấy chiếc đĩa cho vào một ngăn khác của máy rồi nhấn nút.

Trên màn hình, lần lượt những ký hiệu toán học hiện lên cho từng loại dữ kiện. Máy siêu điện toán lập chương trình theo sự điều khiển của Nig. Chỉ nháy mắt, bài toán được giải. Kết quả cuối cùng cho thấy: Sai lầm từ trong bản chất cấu tạo của Daca – Sony – 2481. Nig thoáng vẻ ngạc nhiên. Anh suy nghĩ một lúc, rồi đưa thêm vào máy một số dữ kiện của riêng chàng khi đổ bộ xuống hành tinh Xanh. Kết quả cuối cùng vẫn không thay đổi. Trên mặt bàn làm việc ánh lên một màu xanh mát. Đó là tín hiệu khẳng định sự chính xác của kết quả và máy làm việc hoàn hảo.

Nig cau mặt. Anh ra lệnh cho máy phát tín hiệu và báo cáo kết luận của mình về Trung tâm, yêu cầu cung cấp những số liệu liên quan đến cấu tạo của thành phần Daca – Sony – 2481. Chàng đứng dậy đi lại trong phòng chờ đợi. Từ trong máy tự động phát ra một bản nhạc mà chàng ưa thích. Sóng âm như xoáy quanh vòm trần rồi toả ra khắp phòng một âm thanh dìu dặt, nhẹ nhàng, gây cảm xúc dễ chịu. Được một lát, tiếng nhạc từ từ nhỏ dần rồi tắt hẳn. Trên mặt bàn làm việc ánh lên màu sáng đỏ: Nó báo hiệu cho chàng chuẩn bị làm việc. Nig ra lệnh cho máy đưa số liệu. Chiếc tay máy lại đưa cho chàng một chiếc đĩa bạc nhỏ. Nig cầm lấy và cho vào bộ phận xử lý thông tin.

Màn hình máy cho kết quả chứng tỏ sự tác động của siêu vật chất Daca – Sony – 2481 lên quá trình vận động của vật chất hoàn toàn đúng như dự tính. Nó khẳng định chức năng của Daca – Sony – 2481 sẽ tạo ra trong những điều kiện cần và đủ như ở hành tinh Xanh, sẽ phải dẫn tới hình thành một loài sinh vật có tư duy thuộc loài Thuda –Tha.

Nig bực bội, lẩm bẩm nói một mình: “Vậy sai lầm từ bản chất của Daca – Sony – 2481 là ở chỗ nào?”.

Máy siêu điện toán thu nhận câu hỏi của Nig, nó tự động xử lý cùng với những dữ kiện đã có và trả lời chàng:

– Đó là những thiếu sót về mặt kỹ thuật xảy ra trong quá trình tổng hợp thành phần Daca – Sony – 2481.

Một ý nghĩ chợt thoáng trong đầu Nig. Chàng hỏi tiếp:

– Thiếu sót ở giai đoạn nào và kết quả của sự tổng hợp tạo ra cái gì?

Chiếc máy trả lời với giọng đều đều lạnh lùng:

– Để tìm hiểu điều này, cần phải có những dữ kiện của toàn bộ diễn biến trong việc phát triển về mặt lý thuyết, cũng như toàn bộ phương tiện từ A đến Z của quá trình tổng hợp siêu vật chất thành phần Daca – Sony – 2481.

– Được rồi! – Nig ra lệnh – Vậy hãy liên lạc với trung tâm xin số liệu cần thiết đi! – Nói xong, chàng ngả người trên ghế. Chiếc ghế tự động đấm bóp cho chàng và trong phòng lại tràn ngập những thanh âm dìu dặt.

Chỉ chốc lát nó cho chàng biết:

– Máy siêu điện toán mang số 3V016 được chế tạo cách đây một trăm ngàn năm về trước, chịu trách nhiệm điều khiển toàn bộ chương trình và những phương tiện tổng hợp thành phần Daca – Sony – 2481 trong siêu vật chất VB90ET – Shap có khả năng xử lý 100 đơn vị số. Nhưng thành phần của Daca – Sony – 2481 gồm 100 + 27 siêu hạt Hidi được sắp xếp thành hình xoắn chóp với chu kỳ lặp lại. Do đó mỗi chu kỳ thiếu 27 hạt Hidi, làm ảnh hưởng tới mã số di truyền của sinh vật cao cấp có tư duy. Hiện tượng này, khiến cho họ bị thiếu đôi cánh và những bộ phận liên quan. Theo quy luật tác động tương hỗ của những bộ phận trên cơ thể, trung tâm thần kinh của họ phát triển chậm hơn so với dự kiến.

Nig như muốn hét lên vì sung sướng. Chàng ngỏ lời khen tặng chiếc máy trung thành của chàng. Nó buông một hồi chuông ngân nga, tỏ vẻ hài lòng trước sự ưu ái của ông chủ.

Chàng ra lệnh cho máy soạn thảo một báo cáo khoa học về vấn đề này, đồng thời đề ra biện pháp xử lý tối ưu có thực nghiệm. Rồi chàng quay lại phía sau – chỗ gắn điện thoại – yêu cầu được liên lạc với Siga.

Màn hình máy điện thoại từ từ sáng lên, hình ảnh của Siga hiện ra. Nhìn thấy Nig, Siga mỉm cười:

– Anh đấy à! Công việc đã xong chưa?

– Kết quả rất mỹ mãn. Anh sẽ nói với em sau. Còn bây giờ anh xin được mời em đi dự buổi hoà nhạc tổ chức vào chiều tối hôm nay ở Cung Văn hoá. Em đi với anh được không?

Siga mỉm cười nghiêng đầu. Nig vui vẻ hẹn nàng:

– Vậy anh sẽ đến nhà em và hai đứa mình cùng đi! Anh sẽ dành cho em một bất ngờ!

Siga khẽ gật đầu, nét mặt nàng tươi tỉnh. Nig giơ tay tạm biệt Siga. Bóng nàng từ từ mờ đi trên màn hình.

Siga trang điểm lộng lẫy như một thiên thần. Nàng đang ngồi chơi đàn. Một loại đàn nhiều dây buông những âm thanh réo rắt, kỳ lạ. Tiếng đàn bối rối, chơi vơi như tâm hồn nàng đang khao khát yêu đương và đợi chờ. Trên vầng trán thông minh rực rỡ của nàng gắn một vật thể lấp lánh như ngọc. Đó là một máy thu phát sóng, tín hiệu được truyền thẳng đến khu tiếp thị trong não để nhìn được vật rất xa.

Siga buông lơi tay đàn. Nàng ngẩng đầu mơ màng nhìn xuyên qua mọi vật thể, lên tận những đám mây vàng… Mây bay mờ mờ như khói. Nhưng trong những đám mây ở tận cuối chân trời, vẫn chưa thấy bóng chàng. Ánh mắt nàng thoáng vẻ buồn mênh mông…

Bỗng một luồng ánh sáng xanh xẹt đến. Chiếc đĩa bay mini dừng ngay trên không, trước sân nhà Siga. Nig bước ra khỏi đĩa bay, nhanh nhẹn chao cánh lướt tới bên khung cửa. Siga vội tới đón chàng. Họ trao nhau nụ hôn say đắm. Nig ôm hai vai Siga đắm đuối nhìn nàng và nói, giọng nhẹ nhàng như qua hơi thở:

– Anh xin được tặng em một món quà. Hy vọng nó sẽ làm em ngạc nhiên và rất thú vị.

Siga ngước nhìn Nig, nàng khẽ chớp mắt rồi mỉm cười. Hai người cầm tay nhau, cùng bước tới bên khung cửa. Nig ra lệnh:

– Musi! Đem nó lại đây cho tôi!

Từ trong đĩa bay, một quả chuông có cánh cắp một cái hộp dài bay tới dừng trước mặt hai người. Nig đưa tay đỡ lấy cái hộp, anh mở nắp và trao nó cho Siga. Bên trong hộp là một cây đàn violon.

– Cái gì đấy anh? - Nàng hỏi, vừa thích thú vừa ngạc nhiện.

– Đây là một loại nhạc cụ của loài người trên hành tinh Xanh. Em vừa là nhà triết học, vừa là nhạc sĩ. Anh hy vọng cây đàn sẽ đem lại cho em những khám phá về văn hoá và tâm lý con người trên hành tinh ấy.

Siga cầm cái archet hỏi Nig:

– Còn cái này là cái gì?

– Anh có nhìn thấy người trên hành tinh Xanh sử dụng cây đàn như thế này… Nig đỡ cây đàn, đưa lên vai diễn tả lại điệu bộ đúng như một nhạc công chơi vĩ cầm.

– Anh có nhớ một giai điệu nào của một trong những bản nhạc trên hành tinh Xanh không?

– Trong thời gian ở dưới đó, anh cũng nghe được nhiều bản nhạc. Nhưng anh chỉ nhớ được một đoạn này. Nói xong, chàng huýt sáo một giai điệu của bản “Thiên thai” mà chàng nghe được từ người thiếu nữ dưới trần gian. Nét mặt Nig hơi buồn. Siga thảng thốt, nàng như nói một mình:

– Âm điệu buồn và gợi nhớ – Rồi nàng quay vào trong nhà cất tiếng gọi:

– Akai! Em ở đâu?

– Dạ! Em đây!

Từ trong phòng, một cô gái máy nhỏ nhắn, ngoại hình giống Thuda –Tha, nhưng mỗi bàn tay có đến mười một ngón, uyển chuyển bước ra.

– Đây là Akai! – Siga giới thiệu – Cô gái máy giúp việc cho em. Bộ nhớ của nó tự phân tích và suy diễn với trữ lượng thông tin rất lớn, bao gồm toàn bộ kiến thức về âm nhạc của nền âm nhạc Thuda –Tha. Nó có thể tự tìm hiểu để chơi bất cứ loại nhạc cụ nào, nếu cho nó biết vài động tác sử dụng – Nàng nói với một vẻ mặt tự tin – Nó còn tuyệt vời ở chỗ là: có khả năng phục hồi lại toàn bộ bản nhạc, mà chỉ cần biết một giai điệu nào đó trong bản nhạc. Y như một nhà khảo cổ phục hồi lại toàn bộ ngoại hình của một loài nào đấy, mà chỉ cần vài mẩu xương. Em phải mất hai năm mới chế tạo được ra nó đấy!

Nói xong, nàng quay lại phía Akai:

– Em chú ý nhìn anh Nig chỉ dẫn cách sử dụng cây đàn này cho em nhé!

– Dạ! - Akai ngoan ngoãn gật đầu.

Siga nói với Nig:

– Anh lặp lại động tác sử dụng cây đàn cho nó coi đi.

Nig cười vui vẻ, lặp lại điệu bộ chơi đàn violon với những nốt nhạc bấm loạn xạ.

Siga nhắc nhở:

– Đấy là động tác sử dụng, chứ không phải anh Nig chơi đàn đâu em ạ! Akai mỉm cười, gật đầu. Nàng nói tiếp: “Còn đây là một tiết tấu trong một bản nhạc, em hãy phân tích giai điệu này rồi xây dựng lại toàn bộ bản nhạc đó. Chị cho rằng nó phải diễn tả được với cây đàn này!” Nàng quay về phía Nig:

– Anh lặp lại đoạn nhạc đó cho nó nghe đi.

Nig huýt sáo, lặp lại đoạn nhạc trong bản “Thiên thai”.

Akai bước tới đỡ cây đàn trên tay Nig, rồi đặt lên vai. Nó cầm cái archet kéo từ nốt trầm nhất đến nốt cao nhất, rồi chăm chú chơi lại tiết tấu đoạn nhạc mà Nig đã dạy nó. Bỗng nó ngưng đàn. Đèn tín hiệu bật sáng và đổi màu huyền ảo, mắt nó nhắm lại. Nó đang suy nghĩ. Chỉ ít giây sau, Akai say sưa tấu lên toàn bộ bản “Thiên thai”. Âm thanh réo rắt một nỗi niềm tiếc nhớ, bâng khuâng. Nig không nén được cảm xúc, anh vỗ tay hoan hô chúc mừng Siga. Chàng ôm hôn Akai, rồi quay lại ôm lấy Siga hôn lên đôi môi ngọt lịm của nàng trong nỗi niềm hân hoan sung sướng… Siga thì thào:

– Có lẽ chúng mình đi thôi. Buổi hoà nhạc sắp bắt đầu rồi! Em đã nhìn thấy họ đến dự đông lắm.

Nig xoay người đỡ ngang lưng Siga. Chàng dìu nàng đến bên cửa, rồi cả hai nhún mình bay lên chiếc đĩa bay. Cái chuông Musi vỗ cánh bay theo họ.

Chiếc đĩa bay như bùng lên thành một sáng lớn, rồi xẹt bay đi…

* *


*


Khu Đại nhạc hội nằm trên Cung Văn hoá ở thành phố vũ trụ Đala nổi tiếng. Nó được cấu tạo phù hợp với điều kiện sinh hoạt của Thuda –Tha – những con người có cánh – nên không giống bất cứ một nhà hát nào trên trái đất của chúng ta: Đó là một nền tròn cong rất lớn, được xây dựng bằng hợp chất đặc biệt phát sáng, nhô lên mặt đất. Xung quanh nó là những máy móc tinh xảo, tự điều khiển bằng tư duy phi sinh vật với những chương trình được sắp xếp trước, đặt ngầm dưới đất. Phần trên mặt đất, ngoại vi khu nhạc hội là những thắng cảnh có những tác phẩm điêu khắc mỹ lệ. Khi nhạc hội được tổ chức, phần không gian phía trên có những đám mây tự tạo, màu sắc huyền ảo có tác dụng phản quang và khuếch đại âm thanh. Lúc đó – khi có những luồng sáng từ không trung chiếu xuống và từ dưới đất hắt lên – ở đây có cảm giác hình ảnh của một Thiên đường thu nhỏ.

Khi Nig và Siga đến nơi thì buổi hoà nhạc cũng bắt đầu. Họ dừng đĩa bay trên không trung và thưởng thức những thanh âm tuyệt vời của nền âm nhạc Thuda–Tha.

Từ khu nhạc hội, các nhạc công vừa chơi nhạc vừa từ từ bay lên không trung. Họ lượn qua những đám mây huyền ảo đủ màu sắc và tấu lên những nhạc khúc thiên thần. Thanh âm buông quyện vào mây rồi toả khắp không gian. Tiếng nhạc du dương, réo rắt, khi trầm lắng đọng vào cõi huyền vi của tâm hồn, khi vút cao đưa những suy tưởng đến đỉnh cao của những ước mơ tuyệt vời. Nig ôm Siga trong lòng, tâm hồn họ hoà vào nhau và như cùng tan trong những thanh âm trác tuyệt. Lúc ấy từ dưới đất, những chùm sáng vút lên không trung rồi toả ra vô vàn những điểm sáng lung linh, như những hạt ngọc muôn hồng ngàn tía. Cả một vùng không gian như tràn ngập trong thanh âm và sắc màu huyền ảo. Từng cặp Thuda –Tha bay lên, họ bắt đầu điệu vũ không gian tuyệt mỹ của nền văn minh Thuda – Tha. Nig ngây ngất, chàng dìu Siga ra khỏi đĩa bay. Cả hai tay trong tay, chao cánh hoà vào điệu phi vũ thiên thần. Siga lướt những đường bay uyển chuyển, thân hình nàng mềm mại, uốn lượn trong không gian như tan trong tiếng nhạc. Thanh âm như nâng đôi cánh bạc và quyện lấy đường bay tuyệt mỹ. Những ánh sáng đổi màu kỳ ảo, làm cho vẻ đẹp của Siga như từ cõi thiêng liêng thần thánh đến với hành tinh Alpha – Centaver và là đặc ân dành cho Nig. Chàng ngây ngất, đắm đuối. “Hạnh phúc của ta là ở đây – trong trái tim của Siga – hay ở dưới cõi trần gian của hành tinh Xanh xa lạ? Phải chăng đây mới là tình yêu đích thực trong ta, và xúc cảm đối với người thiếu nữ trần gian chỉ là một thoáng đam mê?… Ôi nền văn minh Thuda – Tha trác tuyệt, đã đi gần tới chân lý tuyệt đối với những trí tuệ siêu đẳng trong vũ tru, vẫn không giải thích được tình yêu, vì nó thuộc quyền năng của trái tim với những bí mật của riêng nó. Nó vô lý với tất cả mọi lý lẽ cho dù là lý lẽ của thiên thần…”.

Thanh âm nhỏ dần, rồi chỉ còn mơ hồ, như vọng lại từ hư vô. Từng đôi Thuda –Tha hạ cánh xuống đất, hoặc về đĩa bay của mình. Nig và Siga chao cánh đậu bên một hồ nước lớn có những cảnh trí mỹ lệ.

– Em thật tuyệt vời! - Nig nói và ngắm nhìn Siga.

Nàng kéo Nig lại gần và ôm hôn chàng, như muốn bày tỏ sự xúc động và biết ơn đối với lời khen tặng của chàng. Siga nói như trong mơ:

– Chúng mình có thể xa nhau không, Nig?

– Anh không biết được, vì nó thuộc về định mệnh do quyền năng của tạo hoá!

– Nig thân yêu! Khi chúng ta làm việc, sống và yêu với những mục đích thánh thiện cao cả; lúc đó, được hay mất, thành công hay thất bại sẽ không bị mặc cảm do định mệnh chi phối – Nàng nói nhẹ nhàng thảng thốt như trong mơ… Họ lại ôm nhau trong say đắm, rồi cùng nhau đi dạo quanh hồ. Không gian vẫn âm vang những nhạc khúc thiên thần…

Chợt Siga hỏi Nig:

– Công việc của anh đã làm xong chưa?

– Xong rồi em ạ! Máy siêu điện toán của anh cho biết: Sai lầm từ trong cấu tạo của siêu vật chất Daca – Sony – 2481, nó thiếu 27 hạt cơ bản Hidi. Anh đã yêu cầu nó làm báo cáo và đề ra biện pháp xử lý tối ưu có thực nghiệm.

– Nó đưa ra biện pháp xử lý như thế nào, anh?

– Anh chưa biết, vì sau khi ra lệnh cho máy làm việc, anh đã tranh thủ thời gian đi nghỉ và đến với em.

– Ngày kia, hội nghị khoa học vũ trụ toàn hành tinh đã bắt đầu họp lại. Anh cần phải chuẩn bị chu đáo – Siga im lặng một chút, rồi nàng nói tiếp – Em sẽ giúp đỡ anh thực hiện ý nguyện. Anh biết không? Tiến sĩ Nikon cùng nhóm của ông ta cũng đang chuẩn bị cho luận chứng của mình và đã thông báo với Trung tâm…

– Ý kiến của ông ta theo chiều hướng nào?

– Theo em được biết thì ông ta vẫn giữ quan điểm cho rằng: Loài người không có khả năng giao cảm với chúng ta. Để chứng minh điều này, ông ta đã tiến hành một bước thực nghiệm là phát sóng giao cảm vũ trụ với nhiều tần số khác nhau về hành tinh Xanh, có nội dung thông báo: Sẽ cho một phi hành đoàn đĩa bay xuống huỷ diệt Trái đất. Nếu ông ta nhận được dấu hiệu rối loạn trong xã hội loài người, điều đó sẽ chứng tỏ rằng loài người có khả năng đồng cảm!

– Như vậy, kể từ lúc phát đến lúc nhận được tín hiệu trả lời, nhanh nhất cũng phải mười sáu ngày sau. Trong khi hội nghị ngày kia đã bắt đầu và đã có quyết định. Vậy ông ta tiến hành bước thực nghiệm này để làm gì? Và dù cho loài người không nhận được tín hiệu giao cảm, thì điều đó cũng chưa chứng tỏ được loài người không có khả năng đồng cảm với chúng ta?

– Tất nhiên, theo em, ông ta cũng biết được điều đó. Nhưng đây chỉ là một bước trong chương trình của ông ta. Nếu ông ta có một kết luận đúng với những bằng cứ xác đáng, chúng ta cũng phải chấp nhận.

– Nhưng anh cho là sẽ không có một hướng đúng nào mà dẫn đến biện pháp cuối cùng là huỷ diệt hành tinh Xanh, để lập lại một sự sống khác trên đó – Nig nói với một vẻ tự tin.

– Em đồng ý và ủng hộ anh! Nhưng bây giờ chúng ta phải chuẩn bị cho những lập luận của mình, chứng tỏ chân lý thuộc về chúng ta. Chân lý sẽ là lời phán quyết cuối cùng.

– Chúng ta phải ngừng cuộc vui ở đây thôi em ạ! Trách nhiệm và lòng nhân ái phải mạnh hơn nỗi đam mê. Anh sẽ đưa em về. Sau đó, chúng ta phải chuẩn bị cho chương trình của mình. Em hãy chuẩn bị về phía em theo hướng bảo vệ sự sống trên hành tinh Xanh. Những hành động từ ái cao cả sẽ không có mặc cảm bị định mệnh chi phối phải không em? – Nig vui vẻ lặp lại câu nói của Siga. Nàng nhìn Nig mỉm cười … Họ cùng nhau bay về phía chiếc đĩa bay của Nig. Chiếc đĩa bay xẹt đi như một làn chớp, bỏ lại sau nó một khung trời tràn ngập âm thanh du dương, réo rắt những nhạc khúc Nghê thường…

* *


*


Hội nghị khoa học vũ trụ toàn hành tinh Alpha – Centaver tiến hành lần thứ hai kể từ khi Nig và đồng đội trở về. Tại hội nghị lần này, báo cáo của Nig đã làm các nhà bác học sửng sốt. Nig chứng minh rằng:

“Loài nguời hình thành, tồn tại và phát triển trong một môi trường mà ở đó có những loài phải sinh tồn với điều kiện tiêu diệt sự sống của loài khác, thậm chí của chính đồng loại. Vì vậy, không thể tránh khỏi hình thành trong tiềm thức loài người, qua nhiều thế hệ, những ý niệm về hành động sát sinh, sự hoài nghi cuộc sống và tàn sát lẫn nhau như một điều kiện sinh tồn. Đó là yếu tố làm chậm sự phát triển của họ. Nhưng đó không phải là thiên tính của loài người. Vì vậy, khi sự phát triển của xã hội loài người ngày càng xa dần trạng thái hoang dã và tiến tới một nền văn minh cao cấp; thì con người ngày càng tiến gần đến bản tính của mình là sự từ ái cao cả” – Nig kết luận – “Giống người cùng một loài vớiThuda –Tha nên hoàn toàn có khả năng đồng cảm với nhau”. Bản báo cáo của Nig còn đi xa hơn nữa khi chàng chứng minh rằng: “Muôn loài trong vũ trụ đều có cùng một bản thể và tất cả đều hướng tới sự tiến hoá, để hoà nhập vào môi trường với ý thức cao cấp. Khi đó, dù khác loài vẫn có khả năng đồng cảm. Vì chân lý không phụ thuộc vào ý thức riêng của từng loài”. Nig lập luận rằng: “Theo quy luật của sự phát triển tiến tới hoà nhập với môi trường, muôn loài đều có những phương tiện để tiếp nhận thông tin từ bên ngoài. Dù cho đó là những phương tiện tự tạo hay tự nhiên như những giác quan – kể cả trung tâm xử lý thông tin như não bộ – thì cũng chỉ là những phương tiện nhận biết. Do đó ở mỗi cá thể, trong sự đa dạng của muôn loài, đều tồn tại một bản tính nhận biết những thông tin do phương tiện đem lại. Và do sự cấu tạo đơn giản hay phức tạp của những phương tiện, mà có sự khác biệt trong sự thu nhận và xử lý thông tin, nên có sự khác biệt trong quá trình tiến hoá. Còn bản tính của sự nhận biết đều giống nhau”.

Trên cơ sở lập luận đó, Nig cho rằng: “Cần tạo điều kiện giúp đỡ muôn loài phát triển trên con đường tiến hoá, để tiến tới sự đồng cảm hoàn toàn”.

Cả hội trường đứng lên hoan hô vang dậy những ý tưởng độc đáo của Nig. Tiếp theo bản báo cáo, Nig đề nghị đổ bộ xuống hành tinh Xanh một nhóm Thuda –Tha, có trách nhiệm giao tiếp với loài người kể cả việc kết hôn với họ. Vì theo quy luật sinh học đã được chứng minh thì chỉ có những thực thể cùng loài, mới có thể phối hôn để tạo ra những thế hệ nối tiếp. Đồng thời Nig cũng đề nghị cần một số Thuda –Tha tình nguyện, tiến hành một thí nghiệm độc đáo khác là: Chịu rút toàn bộ siêu vật chất thuộc thành phần Daca – Sony – 2481 ra khỏi cơ thể và thay thế vào đó là dạng siêu vật chất thiếu 27 hạt Hidi của Daca – Sony – 2481; để tìm hiểu về sự khác nhau của những dạng siêu vật chất cơ bản này, có dẫn đến sự khác biệt về cấu tạo não bộ, từ đó ảnh hưởng tới sự phát triển của tư duy hay không. Và Nig sẽ là Thuda –Tha đầu tiên, tình nguyện tiến hành thí nghiệm này trên cơ thể mình.

Những đề nghị của Nig được hội nghị biểu quyết chấp nhận. Giáo sư Nikon – Trưởng bộ môn Vật lý – Sinh học – được trao trách nhiệm chuẩn bị một phi hành đoàn tiến hành đổ bộ xuống hành tinh Xanh. Ông không thể ngờ được rằng: Tín hiệu đe doạ huỷ diệt sự sống trên hành tinh Xanh của ông, đã được một giáo sư vật lý học của loài người nhận được và đã thông báo cho đồng loại. Sự kiện này đã làm dư luận Địa cầu xôn xao. Thậm chí ngay trên quê hương của người thiếu nữ dưới trần gian, đã làm xao xuyến trái tim yêu đương của Nig, một tờ báo địa phương cũng đăng tin này với tựa đề: “Người ngoài hành tinh huỷ diệt Địa cầu”. Thông tin cho hay: Người ngoài hành tinh đã thông báo, tiến hành huỷ diệt mọi sự sống trên Trái đất.

Giáo sư Nikon chắc sẽ hài lòng vì kết quả thực nghiệm của mình: Loài người có khả năng đồng cảm với Thuda –Tha trên thực tế. Nhưng ông sẽ không bao giờ biết được điều đó. Vì những chiếc đĩa bay điều khiển bằng tư duy phi sinh vật thường xuyên quan sát Địa cầu của Alpha – Centaver, không hề ghi nhận được một sự rối loạn nào trong sinh hoạt xã hội của loài người. Đơn giản, chỉ vì họ không tin rằng có thể có một loài nào đó văn minh hơn họ trong vũ trụ. Do đó, một số nhà bác học có uy tín trong xã hội loài người cho rằng: ông Gerhard Schuls, người duy nhất nhận được sóng giao cảm vũ trụ của nền văn minh Thuda –Tha trên hành tinh Alpha – Centaver, đã tung tin bịa đặt thiếu cơ sở khoa học.

Vì vậy, giáo sư Nikon mặc dù vẫn đem hết nhiệt tình để chuẩn bị cho chuyến bay với tinh thần trách nhiệm cao cả. Nhưng trong thâm tâm, ông vẫn không tin rằng: có thể chứng minh trên thực tế sự đồng cảm của loài người với Thuda – Tha.

* *


*


Siga ôm một bó hoa đỏ thắm, nhẹ nhàng bước dọc theo hành lang trên tầng lầu của bệnh viện Datôca, trung tâm y học hiện đại nhất trên hành tinh Alpha – Centaver. Nàng đến thăm Nig, sau khi chàng và năm người tình nguyện đã tiến hành thực nghiệm trên cơ thể họ. Sức khoẻ của Nig yếu đi so với trước, phần cơ bắp giữ cánh và những cơ trên cánh từ từ teo lại, khiến cho chàng và các bạn phải tiếp tục làm một cuộc giải phẫu cắt đôi cánh bạc. Những nhà y học trên Alpha – Centaver dự định sẽ nuôi những đôi cánh đó bằng dưỡng chất với phương pháp phi tự nhiên. Họ đề phòng cuộc thí nghiệm thất bại, sẽ gắn lại đôi cánh cho Nig và các bạn anh và phục hồi siêu vật chất Daca – Sony – 2481 bằng dạng đủ của nó.

Siga bước vào phòng đợi. Nàng ngồi chờ Nig với ánh mắt đượm buồn. Nếu cuộc thí nghiệm thất bại, mọi luận thuyết của Nig và Siga sẽ phải xem xét lại. Nhưng nếu nó thành công, thì chàng và đồng đội sẽ còn phải đổ bộ xuống hành tinh Xanh. Họ phải tiếp tục minh chứng cho khả năng đồng cảm của loài người… Bao gian nan, nguy hiểm vẫn còn chờ người yêu của nàng ở phía trước.

Bỗng có ai ngồi xuống bên cạnh Siga, quàng tay ôm lấy ngang lưng nàng làm đứt mạch suy nghĩ.

– Ôi! Anh.

Họ ôm ghì lấy nhau, đắm đuối trong men tình yêu.

Một lát sau, Siga nói:

– Em lo cho anh quá!

– Không sao em ạ! Chúng mình thành công rồi! Anh đã trải qua giai đoạn cuối cùng của cuộc thử nghiệm. Họ đã kiểm tra khả năng trí não của anh: hoàn toàn tốt, không có gì thay đổi sau giải phẫu. Chứng tỏ thành phần siêu vật chất dạng thiếu của Daca – Sony – 2481 không làm ảnh hưởng đến sự phát triển trí não, mà chỉ làm thiếu đi một đôi cánh. Chỉ có sức khoẻ của anh và các bạn bị suy giảm, nhịp tim đập yếu và chậm.

– Em đã được thông báo về tình trạng sức khoẻ của anh – Siga nói, giọng nàng thổn thức – Em không hiểu anh có đủ sức chịu đựng để tiếp tục bay xuống hành tinh Xanh không?

– Anh lúc nào cũng lạc quan. Các giáo sư y khoa có dự định cho nhóm của anh chết lâm sàng và làm lạnh cơ thể trong lúc bay. Khi tới hành tinh Xanh sẽ phục hồi sự sống và sức khoẻ, rồi mới tiến hành đổ bộ. Nhưng anh cho rằng không cần thiết, vì thực tế đã có nhiều sinh vật khác loài với chúng ta tham gia những cuộc du hành vũ trụ từ Alpha – Centaver. Chúng có thể lực yếu hơn chúng ta rất nhiều mà vẫn chịu được.

– Anh thật là dũng cảm – Siga nhìn Nig âu yếm, nàng tặng Nig bó hoa đỏ thắm. Nig nhận hoa, rồi họ lại ôm nhau say đắm…

Nig thì thào bên tai Siga:

– Chiều nay anh sẽ được về nhà, để chuẩn bị về phía cá nhân cho chuyến bay. Theo chương trình thời gian bay đi và về là mười sáu ngày, cùng với ba mươi ngày sống trên hành tinh Xanh để tiến hành thực nghiệm. Như vậy, chúng ta sẽ phải xa nhau bốn mươi sáu ngày dự kiến – Nói đến đây Nig im lặng, đôi mắt anh buồn và trầm tư, anh ôm ghì Siga vào lòng rồi nói tiếp – Anh lại phải xa em, khi nhận thấy trong cuộc đời anh không thể thiếu được em. Phải chăng đây là một định mệnh?

Siga nói, đôi mắt buồn vời vợi, giọng nàng như đến từ nơi xa xôi để nói với chính mình:

– Thật ra thì không có định mệnh, mà chỉ có những quy luật khắc nghiệt đang chi phối tất cả. Nó tồn tại trong cuộc sống, trong mỗi sinh vật và trong cả những giá trị tâm linh. Nó có trước sự sống và tồn tại sau sự huỷ diệt. Nó lạnh lùng trước mọi ước muốn thánh thiện và tham vọng đen tối. Đứng trước nó, những tư duy siêu đẳng nhất cũng phải bất lực và gọi nó là Định Mệnh. Chỉ có những việc làm với lòng từ ái cao cả, mới không có cảm giác bị định mệnh chi phối mà thôi.

Nig xúc động trước tấm lòng hy sinh của Siga. Anh biết ơn nàng một cách thành thật và trân trọng tình yêu cao quí mà Siga dành cho anh. Anh ôm ghì lấy Siga, như muốn truyền sang cho nàng tất cả sự rung cảm chân thành của mình. Nig nói với giọng buồn:

– Tối nay anh sẽ phải đi rồi! Khi anh trở về, chúng mình sẽ làm lễ cưới. Anh tin rằng với sự thành công của anh, ngày cưới sẽ là ngày hạnh phúc thật sự của chúng ta!

– Em sẽ chờ đợi và mong anh trở về bình yên. Nhưng bây giờ vẫn là lúc chúng ta sắp phải xa nhau…

Siga thở dài, nàng đứng dậy buồn bã. Nig đi theo tiễn nàng ra đến tận cổng. Siga ôm lấy Nig hôn lên má chàng từ biệt. Nàng thẫn thờ quay đi, chao đôi cánh bạc bay về phía chiếc đĩa bay mini của nàng.

Trước khi vào buồng lái, Siga quay lại nói với Nig.

– Tối nay em sẽ ra sân bay tiễn anh! Tạm biệt anh!

Chiếc đĩa bay xẹt đi như một làn chớp. Nig nhìn theo luyến tiếc: Anh đã trở thành con người như trên hành tinh Xanh, không còn vỗ cánh bay theo nàng được nữa…

Siga trầm tư trong phòng. Người yêu của nàng và đồng đội đã đi được bảy ngày với tốc độ ánh sáng. Ngày mai họ sẽ tới hành tinh Xanh … Mọi việc vẫn trôi chảy, chưa có tín hiệu báo sự cố đáng tiếc nào xảy ra. Nhưng, từ nơi sâu thẳm trong cõi tâm linh, như đang mơ hồ báo cho nàng một nỗi buồn cô liêu sẽ ám ảnh suốt cả cuộc đời. Siga thở dài. Nàng bước tới bên cửa sổ, ngước nhìn lên dòng Ngân Hà lấp lánh muôn sao: Kia là hành tinh Xanh, nơi Nig và đồng đội đang bay tới!

Nàng nhắm đôi mắt diễm lệ, để cho con mắt thứ ba trên vầng trán phóng tầm nhìn theo hướng bay của chàng. Nàng chỉ làm theo thói quen. Con mắt thứ ba của nàng không thể nhìn thấy một vật thể đang bay với tốc độ ánh sáng. Nhưng nó nhìn thấy được sự mông mênh của vũ trụ, mà trong đó nàng thật là bé nhỏ. Với cõi vô biên, cả hành tinh Alpha – Centaver của nàng cũng nhỏ như hạt cát đối với sa mạc. Trước sự vĩnh hằng vô tận, mọi sự hiện hữu đều như yếu ớt, mỏng manh và vô nghĩa. Bất giác nàng quì xuống, con mắt thứ ba siêu đẳng của nàng nhắm lại để cho tâm linh nàng hoà nhập với cõi vô biên. Nàng cầu nguyện một sức mạnh vũ trụ siêu hình nằm trong cõi vĩnh hằng vô tận, che chở và mang lại sự bình yên cho người yêu của nàng và đồng đội…

Siga thẫn thờ quay trở lại trong phòng và lấy ra cây đàn violon, kỷ vật từ hành tinh Xanh mà chàng để lại. Nàng tấu lên bản nhạc “Thiên Thai – nhạc khúc trần gian – mà Akai đã dạy cho nàng. Tiếng đàn du dương, trầm bổng, lúc êm đềm vương vấn quấn quít trong tim, lúc vút cao đầy mơ ước, lúc dồn dập quay cuồng như những khao khát của cuộc đời. Nhưng thang bậc thanh âm của cõi trần gian sao ngắn ngủi: khi trầm lắng không đủ thấm sâu vào bản thể, khi vút cao không vươn tới được sự suy tưởng của trí tuệ. Nó chỉ rung lên những tiếng nhạc từ cảm xúc của tình yêu và cuộc sống với những nét buồn nhớ, phảng phất, mênh mang…

Cả Siga, Nig và những nhà bác học trên Alpha – Centaver đều không ngờ được rằng: Khi trở thành con người và sống nơi trần thế, Nig và đồng đội sẽ phải sống theo nhịp sinh học của con người… Bốn mươi sáu ngày hẹn với Siga, sẽ là bốn mươi sáu năm trôi qua trên cuộc đời Nig ở hành tinh Xanh. Anh và đồng đội sẽ vĩnh viễn an nghỉ trên hành tinh ấy, khi hết tuổi sinh học của con người…. Và người thiếu nữ trần gian kiều diễm năm xưa – khi Nig quay trở lại tìm nàng –đã trở thành một bà già đang trầm tư, luyến tiếc cho một thời hương sắc nghiêng nước, nghiêng thành. Nig và các bạn của anh sẽ thành công, khi chứng minh rằng: con người và Thuda – Tha cùng loài; và dòng giống Thuda –Tha sẽ không còn là một loài sinh vật cao cấp duy nhất, cô đơn trong vũ trụ. Nhưng anh và đồng đội cũng không thể còn làm gì hơn thế nữa, trong một kiếp phù du ngắn ngủi ở trần gian…
Bến Tre, 19-3-1992